Chị em thân mến's Podcast | Podcast - Nhac.vn

Chị em thân mến's Podcast
Chị em thân mến's Podcast
Chị em thân mến
Claim ownership
Giới thiệu
Chào mừng các bạn đến với kênh podcast “Chị em thân mến” của hai chị em mình. Đây là nơi bọn mình chia sẻ những tản mạn về cuộc sống, công việc, gia đình, tình yêu… vân vân và vân vân… dưới góc nhìn của một phụ nữ 30 tuổi và một cô gái 25 tuổi. Hy vọng các bạn sẽ tìm thấy những phút thư giãn nhẹ nhàng ở đây!
Có mặt tại
Cộng đồng
4 podcasts
[Nghe tựa đề chắc nhiều người sẽ nghĩ ngay  đến một câu chuyện tình yêu nào đó, của chính mình, hoặc của người khác. Nhưng câu chuyện mà mình muốn kể hôm nay lại hoàn toàn không liên quan đến chút tình cảm yêu đương nào.Nhân vật chính trong câu chuyện này chính là cô con gái gần 20 tháng tuổi của mình. Vào một ngày đẹp trời, chính xác là ngày 20/11 vừa qua. Buổi sáng con gái lên trường vui vẻ, biểu diễn văn nghệ tưng bừng. Đến trưa mẹ đón về, mọi chuyện vẫn ổn cho đến khi cô bé bắt đầu đòi xem youtube kids, nhưng… mẹ không cho. Cộng thêm việc bị cảm sốt mấy ngày trước nên long thể bất an. Cô bé bắt đầu lăn ra ăn vạ.]....[Mình bắt đầu tự hỏi, tại sao mình lại cảm thấy tổn thương như vậy? Chính mình trước đây từng rất cảm thông cho tiếng khóc của con. Mình đã học thuộc lòng câu nói: Khi con mới chào đời, phương tiện giao tiếp duy nhất của con là tiếng khóc. Nên mẹ cần cố gắng lắng nghe, cố gắng thấu hiểu, và đáp ứng những nhu cầu của con. Nhưng giờ đây, tiếng khóc này lại trở nên đáng sợ. Có lẽ, bởi vì nó cho mình thấy rõ một sự bất lực, ko thể kiểm soát của mình với 1 em bé mà trước giờ mình vẫn nghĩ là bé bỏng, là chưa biết gì. Mình luôn ảo tưởng rằng có thể kiểm soát được mọi thứ trong cuộc sống, cho đến khi, em bé này xuất hiện và hất cho mình 1 bát nước vào mặt. Lâu lâu lại một bát nước, để mình nhớ ra rằng: à, hoà ra cái cảm giác kiểm soát đc kia chỉ là ảo tưởng thôi.Mình từng nghĩ: tình yêu của mình dành cho con là vô điều kiện, là yêu nhất rồi đấy. Dù con khóc, con quấy mình cũng vẫn hoàn toàn cảm thông và cố gắng trấn an con. Nhưng sao cảm giác sợ và tổn thương lại nổi lên ở đây?Băn khoăn mấy ngày trời, mình mới ồ lên khi nhận ra: thật ra, tình cảm nói riêng, hay mọi mối quan hệ nói chung đều dựa trên những điều kiện. Ở câu chuyện này chính là: mẹ sẽ yêu con vô điều kiện, nếu như con quấy khóc trong khả năng chịu đựng của mẹ. Vô điều kiện nhưng lại có một điều kiện nếu như đi kèm :D Và cứ thế suy ra sẽ là n những điều kiện khác. Chỉ là mình đã ko nhận ra thôi. Mẹ sẽ yêu con nếu như con ăn hết bát cơm này, mẹ sẽ yêu con nếu như con làm hết chỗ bài tập này, mẹ sẽ yêu con nếu như con đứng trong top 5 của lớp, mẹ sẽ bớt yêu con nếu như con quậy phá, nghịch ngợm, trốn học… vv và vv. Mẹ bị tổn thương vì mẹ đã hy sinh cho con nhiều như vậy cơ mà. Chúng ta luôn có nếu như trong mọi hoàn cảnh, mọi mối quan hệ, chỉ là chúng ta có nhận ra hay không thôi.Thực sự ban đầu, mình cũng có chút bất ngờ, ko chấp nhận. Tình yêu mình dành cho con mà cũng có điều kiện? Nhưng câu chuyện xảy ra đã là ví dụ rõ ràng nhất rồi.Mình tập chấp nhận rằng mình ko phải là người mẹ tuyệt vời như mình nghĩ, như mình đang cố gắng. Và mình tập chấp nhận cả tổn thương mà cô con gái bé nhỏ đã mang đến. Cùng với tình yêu đầy điều kiện mà mình dành cho con. Nghe thì khó lọt tai thật, nhưng mình cảm thấy đây mới đúng với sự thật.Tại sao phải chấp nhận tất cả những điều đó? Mình không phải gồng lên, cố gắng trở thành một người nào đó trong tưởng tượng, không phải ép mình hy sinh hay từ bỏ điều gì chỉ vì như thế mới đúng chuẩn. Cũng ko phải dằn vặt, đắn đo trước mỗi quyết định. Nói chính xác là biết lượng sức mình. Mẹ sẽ yêu thương con, chăm sóc con tốt nhất trong khả năng của mẹ. Mẹ cũng sẽ dành thời gian cho công việc, cho đam mê của mình nhiều nhất trong khả năng của một người mẹ. Khi nhìn thẳng vào thực tại, mà chấp nhận những điểm khuyết, điều chưa hoàn hảo trong con người mình, sẽ có một sự sáng suốt và tự tin khi hành động hay đưa ra một quyết định nào đó. Lúc ấy, mình sẽ cho con một trận đòn hay cứ im lặng, cho con thời gian…]Angels We Have Heard by Kevin MacLeod is licensed under a Creative Commons Attribution 4.0 license. https://creativecommons.org/licenses/by/4.0/Source: http://incompetech.com/music/royalty-free/index.html?collection=004&page=1Artist: http://incompetech.com/
12ph
02 Thg12, 20
Thứ 4 vừa rồi, mình đã va phải bộ phim Start-up, một bộ phim của Hàn Quốc trên Netflix và bị cuốn ngay từ tập đầu tiên. Cách bộ phim đến với mình cùng rất tình cờ. Chuyện là ban đầu, mình định vào Netflix để xem 1 phim khoa học về Vũ trụ. Vầng, nghe rất gì và này nọ. Thế nhưng, 1 vài phút mở màn hơi khô khan đã khiến mình không mây hứng thú. Trong lúc dạo quanh top trending, thì Start-up đập vào mắt. Với một vài tít báo đã đọc trước đó cúng khiến mình có chút tò mò. Và thế là, mình xem hết 8 tập chỉ trong 1 ngày và đang rất hóng đến cuối tuần để theo dõi tiếp diễn biến câu chuyện.Buồn cười ở chỗ, cũng chính là mình, mới 1-2 tháng trước còn tuyên bố với chồng: chắc tuổi này em ko còn hợp xem drama của Hàn nữa rồi. Lối diễn xuất có phần hơi quá và ồn ào, chắc ko còn dành cho em nữa. Haiz, thế mà giờ đây, chính mình, chính là mình lại ngấu nghiến hết 8 tập phim một lèo, lại còn đồng điệu cảm xúc, khóc, cười với từng diễn biến trong câu chuyện Khởi nghiệp của các bạn trẻ trong phim chứ. Đời mà, ko thể biết được chữ ngờ!Mình vẫn luôn cực kỳ khâm phục các bạn biên kịch Hàn quốc trong việc tạo ra những kịch bản tuyệt vời. Họ chi tiết và thấu đáo trong việc tìm hiểu, khai thác các yếu tố chuyên môn của một lĩnh vực, lại khéo léo vô cùng khi lồng ghép vào đó quảng cáo các sản phẩm, nhưng, quan trọng nhất vấn là ko bao giờ thiếu đi tính nhân văn trong câu chuyện.Ở Start-up, mình đã nhìn thấy được rất nhiều mối nhân duyên quý giá trong cuộc đời mỗi người. Đó là tình mẫu tử, tình gia đình, tình bạn, tình yêu, và cả tình thương với những người xa lạ.Đầu tiên phải kể đến tình cảm giữa mẹ và nữ chính. Họ xa nhau  những nhọc nhằn, khó khăn về cơm áo gạo tiền trong cuộc sống. Nhưng, cũng ở cương vị một người mẹ, mình trở nên đồng cảm với nhân vật hơn. Bởi vì, làm mẹ, thực sự là một hành trình trưởng thành rất ngọt ngào nhưng cũng vô cùng gian nan trong cuộc đời mỗi người phụ nữ. Có người may mắn và mạnh mẽ để bước tiếp. Nhưng cũng có những người gục ngã và từ bỏ. Chúng ta không thể phán xét ai, nếu không ở trong chính hoàn cảnh của họ.Và, không thể không kể đến tình yêu - đề tài muôn thuở. Cách mà tình yêu khiến một ngày của bạn trở nên tươi sáng hơn, hay làm động lực để bạn quyết định thay đổi, dấn thân theo đuổi ước mơ, luôn khiến người ta cảm kích. Và mình cũng tò mò liệu nữ chính sẽ đưa ra lựa chọn như thế nào: giữa Do-san đầy ấm áp, tinh tế của 15 năm trước, và Do-san có phần vụng về, nhưng chân thành của hiện tại?Có những mối nhân duyên là thoáng qua, nhưng để lại trong chúng ta những thay đổi, bước ngoặt lớn lao trong cuộc đời. Đó là điều mà mình cảm nhận được khi nhìn thấy tình thương giữa những người xa lạ, giữa bà nội bán hotdog và cậu bé mồ côi. Đôi khi, bạn sẵn sàng giúp một người không vì bạn giàu có, không vì trách nhiệm với xã hội, không vì gì cả. Đơn giản chỉ vì bạn đã cảm thấy đầy đủ, từ bên trong, nên bạn muốn san sẻ nó cho người khác. Hãy cứ hành động khi bạn thấy rung động, đừng suy nghĩ đúng sai quá nhiều. Điều trái tim mách bảo sẽ không khiến bạn cảm thấy ân hận. Nhờ đó mà cậu bé mồ côi đã làm nên kỳ tích trong cuộc đời tưởng chừng bất hạnh và thiệt thòi của mình.Và, không liên quan một chút thì, ở Start-up cùng mình thấy được rằng, câu chuyện khởi nghiệp, chưa bao giờ là sớm hay muộn với bất cứ ai. Mà nó nằm ở thời điểm. Đúng thời điểm, bạn sẽ có đủ dũng khí, đủ người đồng hành, đủ khó khăn để quyết tâm làm một cái gì đó lớn lao hơn một chút, liều lĩnh hơn một chút. Giống như quyết định “ra khơi mà không có bản đồ” của 2 nhân vật chính.Hy vọng là mình chưa spoil phim quá nhiều, nhưng cũng đủ để khiến mọi người hứng thú. Hãy thử xem phim và chia sẻ cảm nhận của bạn với chúng mình bằng cách email về Chiemthanmen@gmail.com nhé!Trong podcast này có sử dụng bài hát Future (Red Velvet) nhạc phim Start-Up.
06ph
12 Thg11, 20
Giai điệu mọi người vừa nghe ở phần mở đầu là ca khúc Để mãi có nhau, của nhạc sĩ Tiến Minh. Ca sĩ chính là mình. Bài hát này mình thu âm hồi tháng 8 năm 2010, tức là cách đây đã 10 năm!Đây, có thể là câu chuyện tình yêu của một cô gái 20 tuổi, 25 tuổi, hay 30 tuổi... Ở tuổi nào cũng vậy mà, người ta đều có thể yêu da diết như thế.Có một sự thật thú vị là: bản chất, câu chuyện không nằm ở bài hát, mà nằm ở chính người nghe. Mỗi người sẽ gieo vào giai điệu, ca từ với những xúc cảm, trải nghiệm riêng của mình. Từ đó, hình thành nên một phiên bản riêng, không ai giống ai. Nếu bạn chưa tin, cứ thử hỏi vài người khác nhau cảm nhận về bài hát này mà xem?Còn bây giờ, mời bạn nghe câu chuyện tình yêu của chính mình nhé.Đừng quên chia sẻ phiên bản của bạn cho bọn mình bằng cách để lại bình luận trên Facebook, hoặc mục Review trên ứng dụng Podcast, hay email về chiemthanmen@gmail.com! Xin chào!Studio mix: a Tú
06ph
07 Thg11, 20
 "Hà Nội trở lạnh rồi, lẩu không?Sang thu, Hà Nội lạnh hơn. Và, một trong những dấu hiệu của sự lạnh hơn ấy chính là hình ảnh các quán lẩu chật kín khách ra vào. Không vì lý do gì, chỉ bởi thời tiết này ăn lẩu là hoàn mỹ nhất…Chẳng có gì... dễ dãi hơn lẩu, bởi hình như mọi loại thực phẩm đều có thể “thiên biến vạn hóa” để cho vào món ăn này. Và cũng chẳng có gì đa dạng hơn lẩu, bởi nếu ngồi liệt kê những loại lẩu ở Hà Nội, e rằng cả ngày cũng không đủ...."Author: XuânVoice: Vân
07ph
04 Thg11, 20