Mình Là Ai - BOY, Young P
-
Nhạc sĩ: Various Artists
-
Thể loại: Rap/Hiphop Việt
ĐĂNG NHẬP
Để thưởng thức chất lượng âm nhạc tốt nhất
- Yêu thích
- Thêm vào
- Tải về máy
- Chia sẻ
-
Cài nhạc chờ
Cài Nhạc Chờ
Bài hát chưa có nhạc chờ. Vui lòng chọn bài khác
Lưu ý: dịch vụ chỉ hỗ trợ nhà mạng Viettel và Mobiphone
Đã hiểu
Lời bài hát
Anh nhận ra ta đâu còn là gì của nhau đâu
trái tim anh hài hước đến mức xem em là tình đầu
nơi này đã in sâu my tea, are you see ?
anh đã hóa thành bến vắng trong câu chuyện của trọng lý
em là mộng mị, đuổi hoài không đi
em là không khí
em là tấm ảnh nhỏ anh cất ở trong ví
em là đông đi, em là công lý
em là cọng chỉ để anh khâu vết thương trong lòng vì
anh vẫn không thể giết đi kỉ niệm những thứ họ gọi là cũ xưa
anh vẫn cứ giữ thói quen ướt mem bên khung cửa sổ trời phủ mưa
2 giờ đêm, seduxen để ngưng câu hỏi: " em ngủ chưa ? "
nhưng sau tất cả vẫn câu trả lời: " những chất kích thích chưa đủ lừa! "
rồi sao?
đến giờ em đả ổn hơn, sau những tổn thương ?
sau những mất mát ?
trông em hóc hác, cảm giác anh hổn độn
rồi thì chốc lát, lệ này lau mau
anh nhận ra ta đâu còn là gì của nhau đâu
anh vẫn không thể giết đi kỉ niệm những thứ họ gọi là cũ xưa
anh vẫn cứ giữ thói quen ướt mem bên khung cửa sổ trời phủ mưa
2 giờ đêm, seduxen để ngưng câu hỏi : " em ngủ chưa ? "
seduxen để ngưng câu hỏi : " em ngủ chưa ? "
những chất kích thích chưa đủ lừa
sau tất cả mọi chuyện cũng tắt
anh không còn biết mình là ai ?
mình là ai ?
sau tất cả mọi chuyện cũng tắt
anh không còn biết mình là ai ?
mình là ai hả em?
anh nhận ra mình đâu còn là gì của nhau đâu !
cho đến lúc thổn thức nhiều thêm
hằng đêm vẫn đang cào cấu
quá khứ lại đào sâu
anh sợ mình lại thức trắng rồi tự gào thét đến rát họng
anh ước mình được gặp em nhưng bản thân sợ ác mộng
anh ước mình chưa từng ngã nhưng đủ vững vàng bước đi
anh ghét nhìn thấy nước mắt nhưng chấp nhận để em ướt mi
trước khi tan mau , tay không còn đan nhau
em giống như sự tò mò mọi người đào sâu còn anh mang giấu
thay vì giữ lấy kỷ niệm tại sao ta không giữ lấy nhau
khoảng trời bình yên mà ta đã từng có sao em không thử cấy sâu
bấy lâu im lặng vẫn chưa từng đủ để cơn bão lòng nguôi ngoai
những lời vui tai em xiết , em giết , em biến tất cả trở thành phôi phai
sự an yên cuối cùng đã khiến cho mọi chuyện ngưng ngang
con đường mình đi giờ không tồn tại với em mặt trời đẹp nhất là khi gần sáng
không cần ráng , nói đúng ra tất cả không còn xứng đáng
khi 1 trong 2 luôn cần phải chết để nhận ra những thứ sót lại cũng dần tan
gió vẫn thổi để cho mây trôi
dù sự thật cuối cùng mình cũng đã chia tay rồi !
trái tim anh hài hước đến mức xem em là tình đầu
nơi này đã in sâu my tea, are you see ?
anh đã hóa thành bến vắng trong câu chuyện của trọng lý
em là mộng mị, đuổi hoài không đi
em là không khí
em là tấm ảnh nhỏ anh cất ở trong ví
em là đông đi, em là công lý
em là cọng chỉ để anh khâu vết thương trong lòng vì
anh vẫn không thể giết đi kỉ niệm những thứ họ gọi là cũ xưa
anh vẫn cứ giữ thói quen ướt mem bên khung cửa sổ trời phủ mưa
2 giờ đêm, seduxen để ngưng câu hỏi: " em ngủ chưa ? "
nhưng sau tất cả vẫn câu trả lời: " những chất kích thích chưa đủ lừa! "
rồi sao?
đến giờ em đả ổn hơn, sau những tổn thương ?
sau những mất mát ?
trông em hóc hác, cảm giác anh hổn độn
rồi thì chốc lát, lệ này lau mau
anh nhận ra ta đâu còn là gì của nhau đâu
anh vẫn không thể giết đi kỉ niệm những thứ họ gọi là cũ xưa
anh vẫn cứ giữ thói quen ướt mem bên khung cửa sổ trời phủ mưa
2 giờ đêm, seduxen để ngưng câu hỏi : " em ngủ chưa ? "
seduxen để ngưng câu hỏi : " em ngủ chưa ? "
những chất kích thích chưa đủ lừa
sau tất cả mọi chuyện cũng tắt
anh không còn biết mình là ai ?
mình là ai ?
sau tất cả mọi chuyện cũng tắt
anh không còn biết mình là ai ?
mình là ai hả em?
anh nhận ra mình đâu còn là gì của nhau đâu !
cho đến lúc thổn thức nhiều thêm
hằng đêm vẫn đang cào cấu
quá khứ lại đào sâu
anh sợ mình lại thức trắng rồi tự gào thét đến rát họng
anh ước mình được gặp em nhưng bản thân sợ ác mộng
anh ước mình chưa từng ngã nhưng đủ vững vàng bước đi
anh ghét nhìn thấy nước mắt nhưng chấp nhận để em ướt mi
trước khi tan mau , tay không còn đan nhau
em giống như sự tò mò mọi người đào sâu còn anh mang giấu
thay vì giữ lấy kỷ niệm tại sao ta không giữ lấy nhau
khoảng trời bình yên mà ta đã từng có sao em không thử cấy sâu
bấy lâu im lặng vẫn chưa từng đủ để cơn bão lòng nguôi ngoai
những lời vui tai em xiết , em giết , em biến tất cả trở thành phôi phai
sự an yên cuối cùng đã khiến cho mọi chuyện ngưng ngang
con đường mình đi giờ không tồn tại với em mặt trời đẹp nhất là khi gần sáng
không cần ráng , nói đúng ra tất cả không còn xứng đáng
khi 1 trong 2 luôn cần phải chết để nhận ra những thứ sót lại cũng dần tan
gió vẫn thổi để cho mây trôi
dù sự thật cuối cùng mình cũng đã chia tay rồi !
Cảm ơn
Các nội dung báo cáo sẽ được xem xét trong vòng 24h và trong giờ hành chính.
Bình luận