Cô Gái Sài Gòn - Dun
-
Nhạc sĩ: Dun
-
Thể loại: Rap/Hiphop Việt
ĐĂNG NHẬP
Để thưởng thức chất lượng âm nhạc tốt nhất
- Yêu thích
- Thêm vào
- Tải về máy
- Chia sẻ
-
Cài nhạc chờ
Cài Nhạc Chờ
Bài hát chưa có nhạc chờ. Vui lòng chọn bài khác
Lưu ý: dịch vụ chỉ hỗ trợ nhà mạng Viettel và Mobiphone
Đã hiểu
Lời bài hát
Gửi cho em cô gái sài gòn ngày ấy khiến bao người ngây ngất
Mái tóc em nhẹ thổi bay trong gió lan tỏa mùi hương phản phất
Vẫn còn nơi đó nụ cười ngiêng ngã ánh nắng vàng chiều thu
Rê bước ngang qua phố cũ trải lòng khúc thụy du
Nơi anh đang đứng tây nguyên phố núi hơi sương nặng hạt
Tinh mơ anh chợt tỉnh giấc dưới hiên nhà thả hồn ta phiêu bạt
Sài gòn ngày ấy anh đứng đợi em phút chốc ta ngồi chuyện trò
Lẫm bẩm câu hát chưa thuộc thì em lại gạt bỏ để mà kể về họ
Anh cũng không giỏi về mở đầu câu chuyện nên có đôi lúc khiến em không hài lòng
Những điều anh nói có lẽ là ngụy biện đêm chợt tỉnh giấc không muốn em phải khóc
Như núi rừng tình ta quá bạt ngàn anh không giữ được em ơi xin đừng
Cao nguyên hướng về sài gòn khoảng cách ấy nó lại càng xa xôi
Một người ra đi bỏ lại mọi thứ trong buổi chiều vàng dịu nắng
Cảnh vật trở buồn lá cũng rơi nhẹ yên tĩnh bên hiên nhà vắng
Nhành hoa anh cài tóc em ngày ấy sao bây giờ đã vội phai tàn
Giao mùa đã qua mùa hoa đã nở cuối ngày anh ngóng chờ thu sang
Khoảng trời bình yên hồn anh phiêu lãng gió thoảng bên núi đồi
Xa xăm đám mây trôi dạt nhẹ nhàng thả người vào khoảng trời
Mới hôm qua nhánh thông còn đẫm giọt tình em rơi trên khóe mắt
ban mai đã vội nhòe đi ánh đèn kế bên khung cửa vẫn còn hiu hắt
Hương thảo thơm nồng như em gió cuốn hương bay ngút ngàn
Dưới chân đồi nghĩ về phố thị trong lòng anh lại miên man
Nhớ những ngày đứng đợi cuối đường mộng mị như gã lang thang
Nắm tay em dạo bước con phố chỉ mong sao đọng lại thời gian
Ly cà phê nóng kèm với tách trà gừng cảm nhận vị đắng lạ như 2 người dưng
Góc quán vẫn ngồi bản nhạc tình chưa ngưng khoảng trống tim dành 1 chỗ em đứng
Đoạn đường mà đôi ta từng đi em đã sơn lên nó 1 màu gỗ mới
Em nói tập làm quen với điều đó đi giữa lòng phố thị chơi vơi
Trở về bên đồi xanh ngát nhưng lối đi ngày nào không trải thảm đỏ
Không còn những dấu chân thuở ấy cô đơn chỉ mình ta gọi gió
Cánh én không đợi buông lơi bay xa đến tận cuối chân trời
Bản tình ca vẫn đang viết vội gửi tặng em người con gái kia ơi
Mái tóc em nhẹ thổi bay trong gió lan tỏa mùi hương phản phất
Vẫn còn nơi đó nụ cười ngiêng ngã ánh nắng vàng chiều thu
Rê bước ngang qua phố cũ trải lòng khúc thụy du
Nơi anh đang đứng tây nguyên phố núi hơi sương nặng hạt
Tinh mơ anh chợt tỉnh giấc dưới hiên nhà thả hồn ta phiêu bạt
Sài gòn ngày ấy anh đứng đợi em phút chốc ta ngồi chuyện trò
Lẫm bẩm câu hát chưa thuộc thì em lại gạt bỏ để mà kể về họ
Anh cũng không giỏi về mở đầu câu chuyện nên có đôi lúc khiến em không hài lòng
Những điều anh nói có lẽ là ngụy biện đêm chợt tỉnh giấc không muốn em phải khóc
Như núi rừng tình ta quá bạt ngàn anh không giữ được em ơi xin đừng
Cao nguyên hướng về sài gòn khoảng cách ấy nó lại càng xa xôi
Một người ra đi bỏ lại mọi thứ trong buổi chiều vàng dịu nắng
Cảnh vật trở buồn lá cũng rơi nhẹ yên tĩnh bên hiên nhà vắng
Nhành hoa anh cài tóc em ngày ấy sao bây giờ đã vội phai tàn
Giao mùa đã qua mùa hoa đã nở cuối ngày anh ngóng chờ thu sang
Khoảng trời bình yên hồn anh phiêu lãng gió thoảng bên núi đồi
Xa xăm đám mây trôi dạt nhẹ nhàng thả người vào khoảng trời
Mới hôm qua nhánh thông còn đẫm giọt tình em rơi trên khóe mắt
ban mai đã vội nhòe đi ánh đèn kế bên khung cửa vẫn còn hiu hắt
Hương thảo thơm nồng như em gió cuốn hương bay ngút ngàn
Dưới chân đồi nghĩ về phố thị trong lòng anh lại miên man
Nhớ những ngày đứng đợi cuối đường mộng mị như gã lang thang
Nắm tay em dạo bước con phố chỉ mong sao đọng lại thời gian
Ly cà phê nóng kèm với tách trà gừng cảm nhận vị đắng lạ như 2 người dưng
Góc quán vẫn ngồi bản nhạc tình chưa ngưng khoảng trống tim dành 1 chỗ em đứng
Đoạn đường mà đôi ta từng đi em đã sơn lên nó 1 màu gỗ mới
Em nói tập làm quen với điều đó đi giữa lòng phố thị chơi vơi
Trở về bên đồi xanh ngát nhưng lối đi ngày nào không trải thảm đỏ
Không còn những dấu chân thuở ấy cô đơn chỉ mình ta gọi gió
Cánh én không đợi buông lơi bay xa đến tận cuối chân trời
Bản tình ca vẫn đang viết vội gửi tặng em người con gái kia ơi
Cảm ơn
Các nội dung báo cáo sẽ được xem xét trong vòng 24h và trong giờ hành chính.
Bình luận